Từ sự tình cờ
Năm 1943, Richard T James, kỹ sư cơ khí hải quân đóng tại nhà máy đóng tàu William Cramp & Sons ở Philadelphia, đang phát triển các lò xo có thể hỗ trợ và ổn định các thiết bị nhạy cảm trên tàu khi biển động. Khi đang làm việc, James vô tình đánh bật một trong những chiếc lò xo khỏi kệ và thấy nó "bước" theo một loạt vòng cung lên chồng sách, mặt bàn và sàn nhà, bằng cách tự cuộn lại rồi đứng thẳng lên. Sau khi làm rơi cuộn lò xo, James đứng dậy, bực bội đuổi theo nó. Nhưng, giống như các nhà phát minh vẫn thường làm, anh chợt nghĩ có lẽ điều này sẽ tạo ra món đồ chơi tốt. Khi về nhà, Richard James đã nói với vợ Betty James về ý tưởng của mình. "Anh ấy về nhà và nói, anh nghĩ nếu tìm được đúng loại thép và độ căng phù hợp, anh có thể làm cho các lò xo bước đi được” - Betty kể lại.
Suốt 1 năm sau đó, James đã thử nghiệm với các loại dây thép khác nhau, và cuối cùng đã làm được một chiếc lò xo có thể tự bước đi. Ban đầu Betty còn nghi ngờ, nhưng bà đã thay đổi quyết định sau khi món đồ chơi được tinh chỉnh và trẻ em hàng xóm tỏ ra hào hứng với nó. Bà đã tìm kiếm trong từ điển cái tên phù hợp để đặt cho món đồ chơi mới. Sau nhiều phân vân, bà quyết định lấy tên "Slinky", có nghĩa "uyển chuyển và duyên dáng". Bà tin rằng từ này mô tả một cách khéo léo âm thanh của cái lò xo kim loại đang co giãn.
Cùng với khoản vay 500USD, vợ chồng James đã đồng sáng lập James Industries vào năm 1945, năm Slinky lên kệ tại các cửa hàng. Lúc đầu, mọi người không biết phải làm thế nào với nó. Làm thế nào một chiếc lò xo có thể là món đồ chơi? Gia đình James đã thuyết phục được một cửa hàng bách hóa của Gimbel ở Philadelphia để họ thực hiện một cuộc biểu diễn trong mùa mua sắm Giáng sinh năm 1945. Có 400 chiếc Slinky được cất trong kệ cửa hàng vào ngày hôm đó và chúng đã hết sạch trong vòng chưa đầy 2 giờ - bán với giá 1USD/chiếc, tương đương 14USD theo giá trị ngày nay.
Đến sự nghiệp tỷ đô
Richard James đã mở cửa hàng ở Albany, New York, sau khi phát triển loại máy có thể tạo ra một chiếc Slinky trong vài giây. James thường xuất hiện trên các chương trình truyền hình để quảng bá cho Slinky. Năm 1952, James cho ra mắt Slinky Dog, một con chó đồ chơi có thân bằng lò xo Slinky. Những đồ chơi Slinky khác được giới thiệu vào những năm 1950 bao gồm xe lửa Slinky Loco, chú sâu Slinky Suzie và Slinky Crazy Eyes, một cặp kính sử dụng Slinky trên lỗ mắt gắn với nhãn cầu bằng nhựa. James Industries đã cấp phép bằng sáng chế cho một số nhà sản xuất khác bao gồm Wilkening Mfg. Co. của Philadelphia và Toronto, nơi sản xuất đồ chơi lấy Slinky làm trung tâm như Mr. Wiggle's Leap Frog và Mr. Wiggle's Cowboy. Trong 2 năm đầu tiên, James Industries đã bán được 100 triệu Slinkys (1USD/chiếc, tương đương 6 tỷ USD theo giá trị hiện nay).
Năm 1960, Richard James rời công ty sau khi vợ ông đệ đơn ly dị, trở thành nhà truyền giáo Tin Lành ở Bolivia. Betty James đã quản lý công ty và năm 1964 bà chuyển công ty đến Hollidaysburg, Pennsylvania. Richard James qua đời vào năm 1974. Công ty và dòng sản phẩm của nó được mở rộng dưới sự lãnh đạo của Betty James. Năm 1995, bà giải thích sự thành công của món đồ chơi này với hãng thông tấn AP rằng "đó là nhờ sự đơn giản của nó". Bà Betty kiên trì theo đuổi chiến lược giá bình dân. Năm 1996, khi mức giá Slinky dao động 1,89-2,69USD, bà nói với The New York Times: "Rất nhiều trẻ em không thể có những món đồ chơi đắt tiền và tôi cảm thấy thực sự mắc nợ chúng”. Năm 2008, Slinky có giá từ 4-5USD và Slinky Dogs khoảng 20USD.
Năm 1998 James Industries được bán cho Poof Products, Inc. của Plymouth, Michigan, một nhà sản xuất bóng thể thao bằng bọt. Slinky tiếp tục sản xuất ở Hollidaysburg. Năm 2003, James Industries hợp nhất với Poof Products, Inc., để tạo ra Poof-Slinky, Inc. Betty James qua đời vì suy tim sung huyết vào tháng 11-2008, ở tuổi 90, sau khi giữ chức Chủ tịch của James Industries từ năm 1960-1998. Hơn 300 triệu chiếc Slinky đã được bán từ năm 1945-2005, và lò xo Slinky phiên bản gốc vẫn là món bán chạy nhất. Vào tháng 7-2020, thương hiệu Slinky được bán cho Just Play.
Vinh danh và ứng dụng
Năm 1999, Bưu điện Mỹ phát hành tem bưu chính Slinky. Slinky đã được đưa vào Đại sảnh Danh vọng đồ chơi Quốc gia vào năm 2000 trong loạt tem Chào mừng Thế kỷ của họ. Richard Geist đưa ra một dự luật để chỉ định Slinky là đồ chơi của bang Pennsylvania vào năm 2001 nhưng không được ban hành. Cùng năm, Betty James được giới thiệu vào Đại sảnh Danh vọng của Hiệp hội Công nghiệp đồ chơi. Năm 2003, Slinky được ghi tên vào "Danh sách Thế kỷ đồ chơi" của Hiệp hội Công nghiệp đồ chơi, danh sách 100 đồ chơi đáng nhớ nhất và sáng tạo nhất trong thế kỷ 20.
Ngày nay, Slinky không chỉ là món đồ chơi được yêu thích với mọi lứa tuổi, nó còn được sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Các giáo viên trung học và giáo sư đại học đã sử dụng Slinkys để mô phỏng các tính chất của sóng. Quân đội Mỹ đã sử dụng chúng làm ăng-ten vô tuyến, trong khi NASA đã sử dụng chúng trong các thí nghiệm vật lý không trọng lực trong tàu con thoi. Slinky và các lò xo tương tự có thể được sử dụng để tạo ra 'súng laze' hiệu ứng âm thanh.
Năm 1992, Bảo tàng Bishop ở Honolulu, Hawaii đã tổ chức cuộc triển lãm du lịch tương tác do Viện Franklin của Philadelphia phát triển, có tên "What Makes Music?". Tại đó, du khách có thể thử tạo ra âm nhạc bằng cách tạo ra sóng trên một phiên bản đồ chơi Slinky dài 8 foot. Một số video trực tuyến đã cho thấy Slinky hoạt động như một biện pháp ngăn chặn sóc leo lên những trụ người ta để đồ cho chim ăn. Môn chơi Slinky hiện cũng là trào lưu khá phổ biến trong giới trẻ.