Vậy mà mẹ vẫn một mình xoay sở, con 3 tuổi thì có thêm em. Mẹ bảo ngay từ nhỏ con đã rất thương mẹ, biết trông em, biết giúp mẹ việc nhà. Tuổi thơ của chúng con như bao đứa trẻ nhà quê khác, lớn lên trong nắng mưa lam lũ vất vả, nhưng nhờ mẹ chúng con chưa một ngày thiếu thốn. Mẹ không chỉ nuôi nấng chúng con, mà điều quan trọng mẹ còn dạy chúng con biết tự lo cho bản thân mình.
Chị em con trưởng thành, có gia đình riêng, lần lượt sinh con đẻ cái. Mỗi đứa cháu ra đời, mẹ gác việc nhà nông, quáng quàng chạy đến, lo việc này, việc nọ, rồi lại vội vã đi, cũng nhanh như lúc đến. Thỉnh thoảng về thăm mẹ, mẹ lại tất bật nấu món này, dọn món kia, thương “chúng nó cái gì cũng phải mua ở chợ, không ngon như đồ mẹ tự làm”. Khi nào về, mẹ cũng nấu nồi nước lá thật to để con cháu tắm gội cho thơm mát. Những đêm được ngủ trong ngan ngát hương lá vườn, đầu óc con nhẹ nhõm biết bao nhiêu.
Thỉnh thoảng, chúng con lại nhận được quà của mẹ. Mẹ tự trồng trọt, chăn nuôi, chắt chiu từng quả trứng, rồi gói từng nắm đỗ, xay từng bao lúa, làm thịt gà, cá mắm… gói gói túm túm, lặn lội cả đi cả về một chặng xe hơn 50 cây số mang ra bến xe liên tỉnh, gửi một chặng xe đò nữa mới đến tay con. Thương chúng con đi làm vất vả, con cái còn nhỏ không có thời gian, mẹ sơ chế thức ăn, để “chúng nó chỉ việc nấu lên ăn thôi”. Nhìn chỗ quà mẹ gửi, lòng con se thắt.
Ngày nhỏ mẹ dắt con ra chợ, các bà các cô bảo: “Mẹ đẹp mà sao đẻ con xấu thế”. Con cười toe nhe răng sún, còn mẹ đáp lại: “Con gái tớ xinh nhất”. Ngày con thành thiếu nữ, cùng mẹ ra chợ, các bà các cô bảo: “Mẹ đẹp đẻ con xinh”, con cười, mẹ cũng cười đáp lại: “Con gái tớ xinh nhất”. Giờ con cùng mẹ ra chợ, các bà các cô bảo: “Mẹ xấu mà đẻ được cô con gái xinh thế”. Mẹ vẫn cười thật tươi đáp lại: “Con gái tớ xinh nhất”. Còn con giấu nụ cười xót xa trong chiều mưa rất muộn, vì hiểu rằng sau tất cả những gì đã trải qua của cuộc đời một con người, thời gian đã lấy đi tất cả. Và con, đang chạy đua cùng thời gian, để níu lại những gì thuộc về thời gian…
Ngày xưa bà ngoại đã yêu thương mẹ, rồi mẹ yêu thương chúng con, rồi chúng con lại yêu thương các cháu của mẹ. Đó là món nợ đồng lần mà những thân phận đàn bà chúng ta nợ lẫn nhau trong suốt kiếp con người. Đó cũng là lẽ đời “Nước mắt chảy xuôi”.
Ơn mẹ đã sinh ra con da trắng tóc dài. Ơn mẹ đã sinh ra con biết dịu dàng an phận. Nhưng trên hết cả, ơn mẹ đã yêu thương con, để giờ đây, con biết yêu thương con cái của mình…